Tôi đã từng thích Fairy Tail
Nhắc tới Fairy Tail, hẳn sẽ có nhiều bạn cảm thấy phấn khích, rạo rực bởi nó là một phần tuổi thơ của họ. Fairy Tail kể về những chuyến phiêu lưu kì ảo của Natsu, tên sát long nhân có mái tóc màu “hường” và những người bạn của hắn. Trong cuộc hành trình ấy, chúng ta được trải qua những câu chuyện về tình bạn, tình cảm gia đinh, tình người,… vượt qua cả không gian, thời gian và mọi khó khăn trong cuộc sống.
Tôi biết tới Fairy Tail qua Rave Master, tác phẩm trước đó của Mashima Hiro. Và thú thật tôi đọc Fairy Tail chỉ vì art. Phải nói là tạo hình các nhân vật của tác giả cực kì hợp mắt tôi, mặc dù tôi không thích việc ông ấy hay fan service, cho các nhân vật khoe zú, nude,... hơi nhiều. Nét vẽ của tác giả cũng thay đổi rất nhiều qua thời gian. Từ những ngày mang ảnh hưởng bởi phong cách của Oda Eiichiro cho đến hiện tại đã bị moe hóa rất nhiều. Giai đoạn mà tác giả có nét vẽ "nuột" nhất chắc là khi vẽ những tập đầu tiên của Fairy Tail.
Tôi vốn không hợp thể loại fantasy, phép thuật,... này cho lắm. Hơn nữa đọc mấy chap đầu truyện cho tôi cảm giác rằng câu chuyện này sẽ lan man chẳng bao giờ kết thúc (có lẽ vì các nhân vật chính của chúng ta không có một cái dích đến cụ thể nào). Vì thể tôi nhanh chóng drop. Sau đó, tôi thử lần nữa nhưng là với anime. Kết quả sau 3 tập đầu tuy không hơn mấy, nhưng có thứ đã giữ tôi lại chính là giọng lồng tiếng đặc trưng của chị Rie Kugimiya. Chất giọng cute khiến tôi liên tục hét lên "Aye" theo con mòe Happy.
Nhìn chung thì ban đầu truyện/phim làm khá ổn. Set up cốt truyện của các arc đủ hợp lý. Việc buff tinh thần cũng không quá đà. Các nhân vật cũng được giới thiệu một cách đầy thu hút. Mảng hoạt họa trong anime là một điểm sáng. Những pha phân cảnh chiến đấu, những tư thế, đòn đánh khá uy lực. Mỗi lần thi triển pháp thuật, mấy cái magic circle hiện ra mang tới cảm giác tràn đầy quyền năng hay gì đó đại loại thế. Nhưng dần dần mấy cái vòng đó ít xuất hiện hơn. Sức mạnh cứ thế mà phập ra không cần gì hết, lực đánh cũng trở nên không biết mạnh yếu như nào. Kể từ arc Oración Seis mạch truyện bắt đầu thiếu thuyết phục. Bắt đầu có sự dìm phản diện và buff lố main bằng main flashback, sức mạnh tình bạn các kiểu... Phản diện từ đâu chui ra, mục đích là gì, lúc xuất hiện thì có vẻ khủng bố vkl, phang nhau cũng mạnh vkl mà đứng trước sức mạnh tình bạn thì lại yếu vcđ. Mấy anh công an cũng từ đâu chui ra, chả rõ vai trò để làm gì. Mọi thứ cứ đi xuống dần cho đến arc cuối thì đúng là thảm họa. Bùm phát xuất hiện cái nước láng giềng thù địch, bùm phát một đống phản diện siêu siêu mạnh, với những mục đích chiến đấu chả đâu ra đâu. Và bằng một cách thần kì nào đó, kết truyện/phim không có một nhân vật người tốt nào phải hi sinh (không tính Mavis vì cô ấy vốn đã chết). Có lẽ sau khi nhẫn tâm để các nhân vật ra đi trong Rave Master, tác giả không dám giết thêm một nhân vật nào nữa và đã khiến Fairy Tail đi vào lòng đất. Đó là bên truyện, còn bên anime thì hoạt họa của arc cuối này cũng rất tệ. Đi sau season 1 đến gần chục năm mà cái animation nó cứng cứng cứng. Cũng chả có cái magic circle nào nữa. Tóm lại là arc cuối cả truyện và phim đều thất bại nặng nề, thứ duy nhất gỡ lại là cái kết mãn nguyện cho cả hai phe.
Dưới góc nhìn của tôi, một trong những thất bại của Fairy Tail là do world building lỏng lẻo. Vị trí các quốc gia, mô hình nhà nước, cơ chế quản lý các bang hội,... Và đặc biệt là nguyên tắc vận hành của hệ thống phép thuật, mọi thứ đều được mô tả một cách mơ hồ. Không có sự thống nhất giữa các dòng pháp thuật. Không có sự giải thích nếu các dòng pháp thuật va chạm nhau thì sẽ thế nào. Tại sao lửa của Natsu không thắng được băng của Gray? Có sự lẫn lộn cực mạnh giữa sức mạnh vật lý và pháp thuật. Trong truyện/phim, Erza là một pháp sư vô cùng mạnh mẽ. Tuy nhiên ngoài việc cô ấy có thể hoán trang các bộ giáp và rất giỏi chiến đấu bằng vũ khí ra thì chưa có một biểu hiện gì cho thấy pháp thuật mạnh mẽ ấy cả. Cô ấy bị ném lửa vào thì có cháy không? Ngay cả Natsu, một người chơi hệ lửa, nhưng phần lớn những cuộc giao tranh, cậu ấy chỉ dùng lửa để buff cho những đòn tấn công vật lý bằng tiếng thét, tay, chân. Không có một cơ chế đánh giá năng lực nào, cứ bên nào la hét nhiều, nói triết lý nhiều hoặc buff tinh thần nhiều sẽ thắng (à không, cái này đặc điểm chung của shounen rồi). Ngoài ra còn nhiều điều vô lý khác, như việc loài rồng bị diệt vong do ma thuật sát long của con người nhưng từ đầu đến cuối truyện/phim, tất cả nhân vật không giết nổi một con rồng nào. Điểm thất bại thứ hai là phát triển nhân vật. Nhận thức, suy nghĩ, tình cảm của các nhân vật, có Erza đi lên được một chút khi thoát ra được những nỗi đau ngày thơ bé. Có Laxus khi nhận ra bản mình là ai, là gì với thế giới xung quanh. Có Lyon khi không còn trốn chạy khỏi quá khứ. Có Mavis khi cô mở lòng và đón nhận yêu thương. Còn lại hầu như dậm chân tại chỗ hoặc thậm chí là thụt lùi (điển hình là Mirajane). Tuy nhiên nhân vật làm tôi bức xúc nhất vẫn là anh Jellal Fernandes. Bởi vì anh này mang tạo hình của anh Sieghart trong Rave Master (bias của tôi, anh giai tội nghiệp, cả đời đi theo bảo vệ crush, chết thành bộ xương cũng không yên thân) nên ngay từ lúc xuất hiện, tôi đã sợ anh này bị cắm death flag. Nhưng ôi không, chẳng những anh không tèo mà còn được buff bất tử luôn. Tuy nhiên phát triển nhân vật thì chán thôi rồi. Từ một đứa trẻ thông minh, chủ động, quyết đoán, lớn lên là một trong thập thánh pháp sư, một mình cân tất các nhân vật chính, tự dưng biến thành một anh trai ngôn lù, mập mờ, yếu kém, thụ động. Gái dâng tận miệng rồi còn đẩy ra, năng lực thì chưa show được tý nào lại có đứa phá. Tôi từng nghĩ giá như cho tèo luôn từ khúc còn là người xấu thì tui sẽ khóc thương trong đau khổ và nâng niu mãi về sau. Nhưng không, không có cái giá như nào cả. Đã vậy anh zai này còn được canon trong phần ngoại truyện rồi.
Tuy tổng thể truyện/phim thất bại nhưng vẫn còn những điểm đáng khen (ít nhất là với tôi). Tác giả đã tạo ra một kẻ ác nhưng lại vô cùng lương thiện và đáng thương. Chỉ vì muốn cứu sống đứa em trai mà phải hứng chịu lời nguyền khủng khiếp. Còn gì đáng sợ hơn việc phải sống cô độc một mình, không giao tiếp, không gặp gỡ bất cứ sinh vật gì trong khoảng thời gian dài vô tận? Trải nghiệm đó không biến người ta thành ác nhân mới là chuyện lạ. Vậy mà cho đến cuối cùng, mọi dã tâm chinh phục thế giới của Zeref chỉ là để không ai phải chết vì cái lời nguyền oái oăm ảnh đang mang mà thôi. Sau tất cả thì ảnh có một cái kết rất đẹp.
Có một arc mà tôi rất thích đó là ngoại truyện về Mavis và nguồn gốc Fairy Tail. Đó là một câu chuyện hết sức tròn trịa và đầy tính nhân văn. Từ những bi kịch xảy đến và cách thức vượt qua chúng đều được xây dựng một cách phù hợp và thông minh. Phát triển nhân vật cũng hoàn toàn hợp lý. Những điểm mạnh, điểm yếu của Mavis, những khát khao của cô ấy liên kết chặt chẽ với hoàn cảnh sống và những gì cô ấy đã trải qua. Từ đầu đến cuối, dì trong những phân đoạn tăm tối nhất, truyện/phim luôn toát lên niềm hi vọng vào tương lai. Tôi vẫn tin rằng cô tiên đầu tiên là có thật, chỉ là khi thấy Mavis không còn phải cô đơn nữa, cô ấy đã chấp nhận hiện thực thanh thản ra đi 😥
Kết lại thì Fairy Tail là một bộ shounen đầy tiềm năng, khởi đầu tốt nhưng nền tảng không vững và không có sự phát triển từ đó dẫn đến sự đi xuống về sau.
----------------------------
P/s: điều khiển tôi đồng cảm nhất với cái bộ này là chứng say tàu xe của main. Thực sự người nào trải qua cảm giác mới nhìn thấy ô tô đã buồn nôn thì mới hiểu 🤢
#reviewkocotam
Nhận xét
Đăng nhận xét